Nguyễn Hiền Nhân

Tình mẹ con




Con đường trần thế mẹ đi,
Gian truân, khổ ải cũng vì đàn con.
Nắng mưa, dâu bể lách lòn,
Mẹ rèn con rõ dại khôn trường đời.

Từ con đường cũ xa xôi,
Mẹ con chung bước nổi trôi quê người,
Đói, no, vẫn sáng nụ cười,
Cơm độn khoai sắn cuối đời còn mơ

Hồi tưởng lại tuổi ấu thơ,
Ngày trong tay mẹ, hồn ngơ ngẩn buồn.
Con giờ như nước xa nguồn,
Ngắm di ảnh Mẹ lệ tuôn lặng thầm.

Mẩu tử nghĩa nặng,tình thâm,
Không ngờ cách biệt cõi âm dương rồi.
Mồ côi tội lắm Mẹ ơi!
Bóng Mẹ vời vợi một thời tìm đâu?

Kiếp tằm còn trả nợ dâu,
Kiếp người, con phụ ân sâu Mẹ rồi,
Hận lần để Mẹ chơi vơi!
Con đi nửa tháng, bặt lời viếng thăm...

Đêm đêm con đốt hương trầm,
Noi gương Mẹ giữ chánh tâm an bình.
Hy vọng ở kiếp lai sinh,
Con tròn chữ hiếu trọn tình mẹ con



Hmhiennhan
 

Được bạn: diên vỹ đưa lên
vào ngày: 27 tháng 10 năm 2012

Bình luận về Bài thơ "Tình mẹ con"